Ở một số trường hợp (khó nhất), các liên hệ
đúng làm chúng ta hiểu
đúng được
bản chất của vấn đề.
Chateaubriand (
Vie de Rancé,
Mémoires d'outre-tombe,
René) trông thì xa xôi và quả thật gần như không hiện diện ở Việt Nam nếu không tính vài bản dịch nhỏ (xem thêm
ở kia) và trong một số thứ liên quan đến Sainte-Beuve, là
nhất thiết để có thể nắm bắt được
văn chương Nguyễn Tuân, nhưng cũng như ở rất nhiều chỗ khác, điều này chưa một ai nghĩ đến (các nhà nghiên cứu văn học Việt Nam, thật ra họ làm gì? - thật ra, họ bận nói xấu sau lưng lẫn nhau) - đặc biệt Nguyễn Tuân trong hiện thân của
một nhà lãng mạn (có một điều bí mật: trong rất nhiều năm,
tất cả các nhà nghiên cứu Việt Nam đều rao giảng về chủ nghĩa lãng mạn, nhưng đó đơn giản không phải là chủ nghĩa lãng mạn). Tương tự: Nguyễn Du sẽ được hiểu sâu sắc hơn nhiều trong mối liên hệ với một nhân vật: Dante Alighieri. Ba mươi ba đoạn thơ phần "Địa Ngục" trong
Divina Commedia của Dante chính xác là
Thập loại chúng sinh của Nguyễn Du.