Sài Gòn
một chiều mưa ...!!! ...
Lời Phi Lộ :
Bài viết này nói về Tấm Lòng
Bài rất Ngắn , Gọn mà sao nghe ...rưng rưng ... !!! ...
Mời các ACE bốn phương trời đọc
Thân mến
TQĐ
- Vào bài :
Chiều nay, một ông chú trạc tuổi ba mình, cũng gầy gò y
như vậy bước vào tiệm vàng rồi tần ngần tháo kim băng trên túi áo lấy ra một
phong bì nhỏ. Mở mấy lớp giấy được gói cẩn thận, chú tháo nốt chiếc khăn tay
cuối cùng rồi đưa một đôi bông tai bằng vàng cho anh chủ và nói muốn bán.
Anh chủ cân xong liền báo giá 2 triệu 8 (khoảng $120 đô
la). Chú lại tần ngần lưỡng lự hồi lâu rồi nói nhỏ :
“Dạ thôi, tui hông bán nữa đâu. Tui xin lỗi”.
Thằng Hải ngồi ngoài vỉa hè thấy vậy liền xen
vào:
“Tiệm này làm ăn đàng hoàng lắm chú, họ không ép giá
chú đâu”.
- Dạ, không phải tui chê. Chỉ là tui tiếc quá đó cậu
ơi!
Nói rồi chú dắt xe đạp ra về. Tuy nhiên, vừa xuống lòng
đường được mấy mét thì chú dắt xe quay lại. Lần này, chú kiên quyết bán.
Cầm tiền mà chẳng buồn đếm, chú thất thểu bước ra ngoài
tiệm vàng.
Vừa quay mặt đi, chú bỗng đứng lại chôn chân ngẩng mặt
lên trời.
Nhưng cuối cùng vì không ngăn nổi cảm xúc, chú đã bật
khóc.
Quan sát chú từ nãy giờ, thấy tội nghiệp nên tôi liền
đến xoa vai an ủi chú. Trong sự xúc động, chú đã trải lòng ra với tôi. Chú cho
biết vợ chồng chú lấy nhau rất nghèo và không có đám cưới. Cô đã chịu vất vả
gần cả một đời mà cũng chẳng thể có nổi được một phân vàng để đeo cho có với
người ta.
Đâu chừng 10 năm trước, ráng lắm, tằn tiện lắm thì chú
mới sắm tặng cho cô được một đôi bông tai bằng vàng 18 với trọng lượng
khoảng hơn một chỉ. Cô đã vô cùng hạnh phúc và yêu quý đôi bông tai đó lắm.
Tuy nhiên, mới đeo được chừng nửa năm thì cô bị trọng
bệnh rồi mất.
Chú đã giữ đôi bông tai này bên mình như một kỷ vật quý
giá duy nhất của cô và cũng là của nghĩa vợ chồng.
Cả năm nay chú bệnh nhiều nên không làm được gì ra
tiền. Đắn đo muốn bán đôi bông tai nhiều lần mà chú vẫn ráng giữ. Nhưng nay
bệnh đau quá, chú đành phải bấm bụng đứt ruột bán đi để lấy tiền mua thuốc…
Tôi nói:
“Thôi, không sao đâu. Chú đừng buồn nữa. Chú đứng đây
đợi con một chút nha”
Quay vào tiệm, tôi nói với anh chủ:
“Anh ơi, em muốn mua lại đôi bông tai chú ấy mới bán”.
- Em đợi chút, để anh đánh bóng lại cho.
- Không cần đâu anh. Em mua để tặng lại cho chú ấy mà.
Anh cứ để nguyên như vậy để chú còn lưu giữ mùi hương của vợ chú...
Nghe tôi nói thêm vài câu về hoàn cảnh của chú, anh chủ
tiệm vàng liền nói với tôi:
“Em đưa anh 1 triệu 4 (khoảng $60 đô la) thôi,
coi như anh và em mỗi người góp một tay giúp chú!”…
Anh chủ tiệm vàng rộng lượng cười hiền lành và đưa đôi
bông tai cho tôi.
Nhìn đôi tay chú run run chắp tay cảm ơn chúng tôi sau
khi nhận lại đôi bông tai mà tôi thấy nhớ người ba đã khuất của mình quá chừng.
Nhớ cái lần nhận chiếc nhẫn vàng do thằng con trai tặng
sau khi có tháng lương đầu tiên, ba tui cũng đã run run hệt như vầy...
Câu chuyện không chỉ là về một món trang sức nhỏ bé, mà
còn là cả một đời người gói gọn trong kỷ niệm, tình yêu, và sự hy sinh.
Trong giây phút yếu lòng, chú đã buộc phải đánh đổi thứ
quý giá nhất để mưu cầu sự sống, nhưng chính lòng tốt của người lạ đã giúp giữ
lại mảnh hồn của tình nghĩa vợ chồng.
Một bài học về tình người và sự sẻ chia, làm rung động
trái tim bất kỳ ai.
Hồng Hải ( Tác giả )
No comments:
Post a Comment