Showing posts with label -Tản Mạn. Show all posts
Showing posts with label -Tản Mạn. Show all posts

Wednesday, March 5, 2025

XA NHAU TRỌN ĐỜI VẪN NHỚ THƯƠNG NHAU! (TẢN MẠN - PHẠM HIỀN MÂY)



 XA NHAU TRỌN ĐỜI VẪN NHỚ THƯƠNG NHAU!


Sài Gòn 25.04.2024
Phạm Hiền Mây
 

NGUYỄN TRUNG CANG - XA NHAU TRỌN ĐỜI VẪN NHỚ THƯƠNG NHAU!


I/
Nếu nói trẻ, thì nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang không hề trẻ chút nào vì ông sinh ra vào những năm bốn mươi của thế kỷ trước, năm một ngàn chín trăm bốn mươi bảy.

Nhưng đối với thế hệ anh chị tôi, thế hệ của chúng tôi nữa, thì những Nguyễn Trung Cang, Lê Hựu Hà, cùng với những sáng tác trẻ trung, sôi động, họ luôn được khán thính giả lúc bấy giờ nhìn nhận là những nhạc sĩ trẻ. Và cho đến bây giờ, nhìn nhận ấy, cũng vẫn còn nguyên vẹn.

Nguyễn Trung Cang là một trong những nhạc sĩ tiên phong trong phong trào nhạc trẻ đầu thập niên bảy mươi của thế kỷ hai mươi. Nói đến phong trào nhạc trẻ là nói đến những Nam Lộc, Tùng Giang, Trường Kỳ, Jo Marcel, Đức Huy.

Ông cùng với nhạc sĩ Lê Hựu Hà, ca sĩ Elvis Phương, Nguyễn Trung Vinh, Như Khiêm thành lập ban nhạc pop rock Phượng Hoàng vào năm một ngàn chín trăm bảy mươi mốt. Lúc ấy, ông vừa tròn hai mươi bốn tuổi.

Tài hoa thì mệnh bạc. Nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang mất khi chỉ mới vừa ba mươi tám tuổi. Sáng tác ông để lại cho đời, khoảng chừng hơn ba mươi ca khúc.

Trong đó, có những sáng tác đặc sắc và tiêu biểu, như: Bước Tình Hồng, Kho Tàng Của Chúng Ta, Một Giấc Mơ (Giấc Mơ Qua), Tình Ca Hồng, Thương Nhau Ngày Mưa, Mặt Trời Đen, Bâng Khuâng Chiều Nội Trú, Còn Yêu Em Mãi.

******

II/
Bước Tình Hồng là một sáng tác mà Nguyễn Trung Cang viết cho phim Tuổi Dại. Ca khúc là lời mời gọi thiết tha yêu đời, yêu người: này đây là bước chân đang tìm đến, này đây là cánh tay đang chào đón, này đây là cỏ cây đang tình ý, này đây là gió mây đang tái sinh. Tất cả, tất cả chỉ dành riêng cho người mà thôi.

Này đây còn là cánh hoa xin dâng đến người. Nghe đời muôn vạn tiếng cười vây quanh. Nghe núi rừng suối ầm vang dậy. Nghe chim hót ca theo từng bước chân.

Trái thì đương chín thơm ngọt quá. Lá thì đóa đương rợp cánh. Suối thì mát lũ chim rừng ca. Và ta thì, ta yêu nhau không rời xa.

Ca khúc là một bài thơ với những từ ngữ hân hoan và thắm thiết, vui tươi và tràn đầy sức sống. Tuổi trẻ chính là đây, yêu mãnh liệt, sống mãnh liệt và những khát khao về lứa đôi, cũng mãnh liệt: từ đây có nhau trên vạn nẻo đời / cầm tay dắt nhau đi trọn kiếp người / và ta sẽ chia yêu thương khắp trời / tình yêu chúng ta lan rộng khắp nơi!

****

Kho Tàng Của Chúng Ta là một ca khúc ngắn với phần ca từ chân thành và dứt khoát, thể hiện ý thức của thế hệ trẻ lúc bấy giờ: ý thức về quê hương, ý thức về tình thương, ý thức về hòa bình.

Nếu đời này có kho tàng, tôi xin nhường em, tôi xin nhường anh trọn vẹn kho tàng ấy. Vì với tôi, kho tàng thực sự chính là niềm quý mến nhau, châu báu thực sự chính là trái tim biết thương yêu nhau

Kim cương, với tôi, là môi cười. Và môi cười này, tôi xin chia đều cho mọi người. Tôi chia đều từng ánh mắt vui. Tôi chia đều từng câu nói làm ấm lòng. Tôi chia đều từng câu yêu thương đang cất trên môi.

Tôi sẽ mua lại căm thù. Tôi mua lại cả lao tù nữa. Tôi mua bằng cành hoa cài trên áo người. Tôi mua bằng đôi tay tôi, vừa rướm máu, khi hái đóa hồng tươi.

Tôi sẽ dâng lên anh vạn chân tình. Tôi sẽ dâng lên em trọn tim mình. Đời sống sẽ vui, dù ta có nghèo. Người vui thì ta cũng vui theo.

Tôi sẽ chia kho tàng tình yêu cho anh em cùng dòng máu. Tôi sẽ chia kho tàng tình thương cho khắp quê hương.

Ca khúc thiệt đẹp. Đẹp theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Không chỉ giai điệu rất hay, mà phần ca từ cũng hay không kém. Không chỉ đẹp về nội dung, ý nghĩa, mà đến chữ dùng trong bài cũng mỹ lệ kém chi.

Có thể, sẽ có người, sau khi nghe xong ca khúc, sẽ bình phẩm, sao sống giữa thời buổi này rồi, mà lại có những người, lại có những tư tưởng ngây thơ đến vậy. Sao mà tin được chớ, sẵn sàng tặng nhau kho tàng? Sao mà tin được chớ, sẽ sẵn sàng chia cho nhau niềm vui, và hạnh phúc?

Khi hỏi như vậy, có nghĩa, người hỏi là người rất thực dụng. Chính vì họ thực dụng, nên khi nghe đến những lý tưởng tinh thần, nghe những tâm hồn bao la phơi phới nói về hai chữ yêu thương, họ thấy rất lạ lùng, và rất đỗi khó tin.

******

III/
Nhận xét về ca khúc Mặt Trời Đen của Nguyễn Trung Cang, nhà thơ Du Tử Lê cho rằng: Dặm trường của Nguyễn Trung Cang không có giới hạn. Con đường ấy, mở ra và đi tới rất nhiều chân trời lạ, chưa từng ai tới, chưa từng ai đặt chân, chưa từng ai khai phá.

Chân trời ấy có thể là chân trời của sự nổi loạn, là chân trời của bất mãn thân phận, của những tâm thức lạc lõng, của những hiện sinh đọa đày. Mặt Trời Đen là một điểm son lớn trong sự nghiệp âm nhạc của tài hoa Nguyễn Trung Cang.

Nhà thơ Du Tử Lê đánh giá: Mặt Trời Đen của Nguyễn Trung Cang là một quả cầu lửa khổng lồ làm tan chảy những chiếc mặt nạ lập lòe xanh đỏ, nhá nhem phù phiếm.

Mặt Trời Đen trở nên lớn lao hơn khi nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang đã tự nhạo báng chính mình bằng những từ ngữ, hình ảnh bỗ bã, gần như chưa từng xuất hiện trong dòng chảy của nhạc Việt gần một thế kỷ nay.

Theo tôi, Du Tử Lê nhận xét tiếp, đó là hành vi tự bạo hành, hay tự mổ xẻ, phơi bày, treo cổ chính mình. Với một nhạc sĩ không tự tin, thiếu suy nghiệm về thân phận con người bèo bọt trong cuồng nộ và xú uế dương gian, sẽ không dễ gì viết được!

****

Bâng Khuâng Chiều Nội Trú được viết vào năm một ngàn chín trăm tám mươi mốt. Đây là một bản tình ca, trong đó có nhiều hình ảnh đẹp, đẹp nhưng buồn như đôi mắt em, như mây bay, như hạt mưa, như nắng, như nỗi nhớ và như hai tiếng yêu em.

****

Ca khúc Còn Yêu Em Mãi được xem là ca khúc sau cùng của Nguyễn Trung Cang.

Yêu em, anh yêu em, tình anh yêu em, vẫn mãi như thuở nào, như thuở anh ghi tên em đầy trên trang giấy, như thuở anh ghi tên em, đầy trên trang sách.

Ngay cả khi giờ đây, anh đã già rồi, thì trái tim yêu của anh, vẫn cứ mãi một thiết tha ban đầu, y hệt, chẳng nhòa phai. Tình đã lâu rồi, mà anh vẫn cứ nghe ấm nồng như vừa mới. Và những lúc thấy mình cô đơn, là anh biết, anh đang nhớ em. Anh sẽ gọi tên em. Tên em vang lên là ấm áp quay về.

Em ơi, đây là tiếng đàn của anh và lời ca anh viết là những ân tình của chúng mình trong bao năm tháng vừa qua. Từng khúc nhạc là từng khao khát của anh về em. Cách xa có đến mấy thì dấu yêu cũng vẫn còn, em ạ. Dấu yêu ấy, kỷ niệm ấy, sẽ sưởi ấm xác thân héo gầy anh. Khung trời sống của anh, luôn được gió dìu mây đến, luôn được gió gọi mưa lên để giăng kín khoảng trời yêu. 

Anh nơi đây, chốn núi rừng, về đêm, nghe hồn băng giá quá, câu ca, khúc nhạc anh viết thuở nào, sao mà sầu, sao mà nghe, lúc này, quá chừng tan nát.

Dù anh biết, tình mình thủy chung, nhưng sao anh vẫn thấy xót xa. Xót xa tháng ngày cứ biền biệt trôi, và em thì cứ mãi chờ anh. Biết đến bao giờ, chúng mình sẽ lại cùng nhau những giây phút tuyệt vời, em nhỉ.

Em à, chúng mình cùng chung nhau một giấc mơ em nhé. Mơ rằng, đến buổi tương phùng, chúng ta sẽ cùng khóc vì niềm vui và hạnh phúc. Dù tình yêu lúc ngọt lúc đắng, dù cuộc đời lúc mưa lúc nắng thì chúng mình cũng sẽ luôn cười. Luôn cười trong giấc mơ, bởi vì hạnh phúc trong giấc mơ đời ấy chính là niềm hạnh phúc tuyệt vời xiết bao.

******

IV/
Tôi thích nhạc của Phạm Duy, thích nhạc của Phạm Đình Chương, thích nhạc của Trịnh Công Sơn, của Ngô Thụy Miên, của Từ Công Phụng, và nhiều nhiều nữa những nhạc sĩ khác, nhưng ca khúc gắn bó một cách đặc biệt nhứt trong tuổi thiếu nữ của tôi, cả thời trung học lẫn đại học, chính là ca khúc Thương Nhau Ngày Mưa của Nguyễn Trung Cang.

Tôi có hai cô bạn thân thời thiếu nữ ấy. Cả hai, nay vẫn là bạn trên facebook của tôi, một bạn tên M, một bạn tên H. Nhà chúng tôi chung xóm. Một thời gian dài, đêm nào, chúng tôi cũng ngồi trên sân thượng nhà M để đàn hát.

Nhà M lúc bấy giờ lớn nhất xóm, vì đó là một nhà bảo sanh tư. M, H và tôi, đứa nào cũng chơi được đàn guitar nhưng chơi hay nhứt vẫn là M. Cả ba chúng tôi, đều đặc biệt thích Thương Nhau Ngày Mưa của Nguyễn Trung Cang. Nó như là một nhạc hiệu của ba chúng tôi vậy đó. Mở đầu cũng là nó. Và kết thúc đêm ngồi bên nhau cùng đàn hát, vẫn là Thương Nhau Ngày Mưa.

Chúng tôi, ngày ấy, còn đầy hồn nhiên, mơ mộng của tuổi học trò. Và ca khúc Thương Nhau Ngày Mưa, vẽ ra trong đầu chúng tôi những mơ hồ về tình yêu đôi lứa, vẽ ra trong đầu chúng tôi những hân hoan cùng khắc khoải, những hạnh phúc lẫn nỗi buồn man mác, một khi, bước vào đường tình yêu.

Tôi bao giờ cũng là giọng chính. M giữ một bè. H giữ bè thứ hai. Chúng tôi hát rất chắc. Nhắc tới kỷ niệm này, lòng tôi chùng hẳn xuống. M, H và tôi, ba đứa ba cuộc đời, đầy lận đận, long đong.

Chẳng biết, ngày gặp lại, còn đàn được không, hát được không, như ngày xưa, M và H nhỉ.

****

THƯƠNG NHAU NGÀY MƯA

Khi mặt trời vắng bóng
Khi lời nguyền khuất lấp
Nghe lạc loài kiếp sống sao mỏi mong

Như giọt buồn nước mắt
Mưa ngại ngùng héo hắt
Thương người về buốt giá trên đường xa

Mưa từng ngày thướt tha
Mưa bàng hoàng xót xa
Còn mưa mãi giữa bơ vơ nắng trong mơ

Như mưa ngày nào thấm ướt vai em
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm
Thương em ngày nào khóc ướt môi mềm

Thương nhau thật nhiều biết mấy tin yêu
Cho nhau trọn tình dẫu có điêu linh
Xa nhau trọn đời vẫn nhớ thương nhau.

******

V/
Khi mặt trời vắng bóng, khi những câu thề nguyền, vì một lý do nào đó, cố ý hay vô tình, làm khuất đi, làm lấp đi, thì chắc hẳn, đời mình, sẽ lạc loài lắm, lạc loài trong một kiếp sống vô cùng mỏi mòn, mong ngóng.

Đời chúng mình, và cả cuộc tình của chúng mình nữa, giống như những giọt buồn của nước mắt vậy; giống như những giọt mưa ngại ngùng trong những chiều đón và đưa, những chiều đi và về, những chiều héo hắt và buốt giá, thương quá người, đang lúi húi, khuất dần nẻo đường xa.

Sài Gòn lạ lùng, một năm mười hai tháng thì đã hết sáu tháng mưa. Những cơn mưa lướt thướt, những cơn mưa thiết tha, những cơn mưa làm bàng hoàng, những cơn mưa làm xót xa. Những cơn mưa không dừng, không ngớt. Những cơn mưa hoài mãi, triền miên. Những cơn mưa rất bơ vơ, đơn côi. Những cơn mưa làm chìm đắm giấc mơ nhau, giấc mơ của chúng mình về nhau.

Tình yêu chúng ta khác gì đâu những cơn mưa làm ướt lạnh vai gầy. Những cơn mưa làm khuất đi, làm lấp đi, những ánh sao đêm, đáng lý ra, giữa bầu trời khuya, thắp sáng. Mưa hay lệ mắt em, khiến lòng anh như xé, khiến lòng anh thương em biết là bao. Môi em mềm hay trái tim của anh, giờ đây, cũng đang nát tan, giờ đây, cũng đang vụn vỡ, vì đã quá đỗi thương em.

Mình thương nhau thiệt nhiều, mình tin vào tình yêu này của chúng ta cũng thiệt nhiều, thiệt nhiều, em nhé. Hãy cho nhau trọn tình, dẫu đời có điêu linh. Hãy cho nhau trọn vẹn tình, dẫu đời có lầm than hay đớn đau đến mấy.

Và, giả như, lỡ như, có phải xa nhau, thì trọn đời này của chúng mình, nhớ nghe em, nhớ nghe anh.

Mình, vẫn mãi mãi, nhớ thương nhau!

******

VI/
Trong Hồi Ký của mình, nhạc sĩ Phạm Duy nhận định về nhóm nhạc Phượng Hoàng như sau: Với nhạc ngữ rất lạ, phù hợp với ban nhạc combo hơn là nhạc tiền chiến. Những hợp khúc của họ hay không thua gì những bài nhạc rock hay nhất của Hoa Kỳ.

Nhà thơ Du Tử Lê thì cảm ra: Rất nhiều người yêu nhạc cho rằng, âm nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Trung Cang (hoặc những nhạc phẩm chung tay với nhạc sĩ Lê Hựu Hà trong ban nhạc Phượng Hoàng) mà ông từng tham gia là những lời ca, những nét nhạc của sự bi quan, chất chứa sự thở than trước nhân tình thế thái. Nhưng họ không biết, sâu thẳm bên trong những nhạc khúc của Nguyễn Trung Cang lại là sự lạc quan, yêu con người và tin vào cuộc đời này.

Còn tôi, thì tôi thấy, trong hai mươi năm sáng tác của mình, Nguyễn Trung Cang đã viết nhạc bằng một tâm hồn trẻ, một trái tim trẻ, một lương tâm trẻ, một ý thức trẻ.

Trẻ đây không phải là trẻ thơ, càng không phải là trẻ dại, mà trẻ đây là tuổi trẻ.

Tuổi trẻ giữa những ngày tháng biến động nhứt của Tổ Quốc, của dân tộc. Tuổi trẻ giữa cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt của đất nước, của quê hương. Và dòng nhạc của ông đã trung thực ghi lại những cảm xúc thăng trầm, biến thiên, thay đổi khôn lường giữa vui và buồn, giữa hy vọng và tuyệt vọng, giữa hạnh phúc và bất hạnh, giữa được và mất, giữa sống và chết.

Những sáng tác của ông là những dòng nhật ký, ghi lại các cảm xúc của mình về đất mẹ, về lòng người giữa cơn điên đảo của hận thù, tham lam và độc ác.

Nhưng kiểu gì thì kiểu, Nguyễn Trung Cang vẫn mang trong lý tưởng mình, trong tâm thức mình, trong tâm hồn mình, một mãi mãi khắc ghi:

XA NHAU TRỌN ĐỜI VẪN NHỚ THƯƠNG NHAU!

Sài Gòn 25.04.2024
Phạm Hiền Mây

Monday, March 3, 2025

CON ĐƯỜNG CŨ (TÁC GIẢ- ĐOÀN XUÂN THU)

CON ĐƯỜNG CŨ


 Thưa cách đây gần 50 năm, nghĩa là nửa thế kỷ, nghĩa là lâu lắm rồi, ngày tui mới về với em, nghĩa là em mới cưới tui.

(Hi hi! Xin mở ngoặc ở đây một chút về tiếng Việt sau nầy trong nước! Tui thường đọc thấy mấy ông nhà báo quốc doanh viết rằng: Hoa hậu X, Y gì đó cưới chồng?!
Thưa tiếng Việt mà tui học hồi năm nẳm, Thầy, cô tui dạy rằng: 
“Trai cưới vợ; gái lấy chồng!” 
Chớ tui chưa hề thấy gái cưới chồng bao giờ cả!

Hay là tại vì xa quê đã lâu, tiếng Việt của tui giờ đã rỉ sét, đã lạc hậu hết rồi chăng? Không theo kịp với trình độ của những nhà văn thời ôn dịch?!)

Thôi thì cho rằng em cưới tui đi, để cho tui lên giá một chút… Chớ già rồi cái gì cũng xuống hết trơn hết trọi hè!

Lấy chồng dạy giáo; cho dù mình dốt đặc cán mai, hổng biết chữ Nhứt một, đám học trò ra đường gặp mình, bao giờ cũng giở nón cúi đầu:
 “Thưa cô! Bộ hổng khoái hay sao?”

Hai là vì tui dạy Sử, Ðịa… nghĩa là chuyện hồi xưa không hà. Giáo sư Sử Ðịa ai cũng bị bịnh nghề nghiệp, mê cổ vật; nên cho dù sau nầy em yêu trở thành bà già, già háp, xấu, má hóp da nhăn! Hề gì? Càng già tui lại càng yêu, càng trân quý! Bộ hổng khoái hay sao?

Hổng thấy Vương Hồng Sển tiên sinh, chuyên sưu tầm cổ vật, sống với em yêu là Bà Năm Sa Ðéc suốt 4, 5 chục năm mà tình đôi ta vẫn còn nồng như hồi mới cưới hay sao?

Em yêu của tui thông minh hết sức nhe! Vậy mà bấy lâu nay tui cứ tưởng là em lù khù; ai dè em vác cái lu mà chạy…

Thưa bà con!

Tết nghe câu vọng cổ Út Trà Ôn: Gánh nước đêm trăng để nhớ con bồ cũ mà tui từng gánh nước dùm em mấy trăm ‘đôi’ rồi sau đó em cặp ‘đôi’ với thằng khác!

…Nghe vọng cổ đã rồi qua nghe tân nhạc:

dong-sua-ca-dao-6

Ðêm nhớ về Sài gòn… thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi, những con đường thèm đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi, đường im nghe quá khứ trong sầu, đường chia ly vẫn ngóng tin nhau, tình lẻ loi canh thâu…”

Mấy ông nhà nhạc nầy nhớ Sài Gòn, là nhớ phố nhớ phường; vì xưa tối ngày mấy ổng cứ đi long nhong ngoài đường, rồi vô quán cà phê nghe nhạc của chính mình viết mà người khác hát để… Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa, ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa, ai sầu trong quán úa…

Ðể...  bóng mẹ hiền mờ mờ bên song, mắt người tình một trời mênh mông, gợi bao nhiêu cho cùng…”

Thưa tui cũng nhớ Sài Gòn như mấy ổng vậy; nhưng nhớ vì tò mò…

Tui nhớ nhứt là cái đường Da Bà Bầu mà trên đường đó, ông Nhạc trẻ Trường Kỳ hồi xưa, sau qua Canada viết báo, từng nói nhà tui ở đấy đó nhe…

Chu choa người ta ở mấy con đường đẹp và thơ như Duy Tân, Tự Ðức hoặc giàu như ở Tú Xương, người ta khoe là quá phải. Ổng ở đường Da Bà Bầu mà ổng cũng khoe?

Song, nghĩ cho kỹ! Mấy ông viết báo phải có cái đề tài gì độc nhứt vô nhị trên chốn giang hồ, bài viết mới ăn khách, không lo đụng hàng hay chôm của người khác trên web…

Cả ngàn ông ký giả, chỉ có Trường Kỳ là ở đường Da Bà Bầu thì khoe là cũng phải quá rồi…!

Dà xin tầm chương trích cú để thỏa mãn cái óc tò mò của một tay nhiều chuyện như tui, Da Bà Bầu hổng phải là da của bà bầu đâu.

Mà là quán của một bà tên Bầu (hay đang có bầu) dưới gốc một cây Da.

Bà con miền Nam mình gọi là cây Da; bà con miền Bắc 54 mình, như ông Trường Kỳ gọi là cây Ða…

Nếu cho ổng đặt tên thì Da Bà Bầu nó sẽ thành Ða Bà Bầu (để thiên hạ tưởng rằng đàn bà con gái trên đường nầy ai cũng ôm một bụng bầu hết ráo… thì càng thêm báo…)

con-duong-cu-2

(Cây Da trốc gốc trôi rồi! Em xa người nghĩa đứng ngồi không an. Hay cây Da trước miễu, ai biểu cây Da tàn… Bao nhiêu lá rụng thương chàng bấy nhiêu! Dù sau 75, cây Da tàn và chàng đã bỏ nàng, vọt mất tiêu rồi!).

Cây Da thân lớn, tàn lớn, chống mưa bão phẻ re hè! Nếu cây Da không nằm cạnh bến sông là khó lòng trốc gốc lắm; nên bà Bầu mở cái quán dưới tàn cây Da nầy vừa mát vừa phẻ trong cái nóng, bức của cái đất Sài Gòn.

Thưa xa quê từ độ đứt phim nên bà con mình lúc buồn tình hay đem cuốn phim cũ ra mà chiếu lại…

Mấy tay to mặt lớn, có trách nhiệm nhiều về cái vụ mất nước nầy thì viết hồi ký để phủi trách nhiệm:
 “Hổng phải tại tui! Mà tại Trời xui khiến nên đôi mình mới xa?!”

Còn bà con nào hơi ‘bèo’ bởi con nhà ‘nghèo’, không chức tước danh phận gì ráo thì chiếu lại tuồng cũ như Vàm Kinh Cũ, nếu em xưa ở gần một bến sông…

Con anh nào dân chợ, đi đường lộ đá xanh đã quen chưn, thì viết Con Ðường Cũ.

Nên tui cũng bắt chước quý ông anh viết về con đường tình ta đi, cho nó có tụ, vui với người.

Vui đâu hổng thấy, tui chiếu phim cũ, vô tình, sót một khúc là bị rầy:

Chẳng qua khi viết bài về: 
“Ðề ơi lúc chiều về mình đánh con dê . Mà sao đề lại xổ con kê (tức con gà) hỡi đề!” tui có nhắc tới đường Trần Hưng Ðạo B mà bị rầy quá xá.

Ông bạn văn của tui vốn là bà con, cháu chít chừng mấy mươi đời vương của Trần Thượng Xuyên, ở Cù lao Phố, Biên Hòa! Vì ủng hộ Nguyễn Ánh nên bị nhà Tây Sơn dợt cho một trận lên bờ xuống ruộng. Ðại Phố điêu tàn phải chạy về Chợ Lớn làm ăn buôn bán tiếp.

Vừa là tác giả vừa là độc giả mà thằng chả khó dàng trời mây đi.

Giả bắt lỗi là tui viết Trần Hưng Ðạo B là hổng có được.

Con đường nầy là do ‘Vi Xi’ nó đặt ra năm 1976; hổng phải thời mình, nên ảnh hổng có chịu…

con-duong-cu-3

Trần Hưng Ðạo B nầy là cái đường Ðồng Khánh, thời Việt Nam Cộng Hòa mình, chạy từ đường An Bình mút chỉ vô tới Chợ Lớn.

“Tui sanh đẻ ở đó nè ông Nội!” Ảnh nói với tui như vậy đó bà con ơi!

Anh muốn đem tên con đường xưa em đi, đường Ðồng Khánh, vô bài viết của tui mới được. Bạn bè mà! Muốn là chiều!

Thế là tui lại tầm chương trích cú từ ông Vương Hồng Sển, ông Bình Nguyên Lộc tới ông Sơn Nam. Toàn là những ‘bồ’ kiến thức về đường phố Sài Gòn mà ngộ cái là… hổng có ông nào sanh đẻ tại Sài Gòn hết ráo?!

Ông Vương Hồng Sển dân Sóc Trăng! Ông Bình Nguyên Lộc dân Ðồng Nai, Biên Hòa (Lộc của ổng là con nai đó bà con ơi)! Còn ông Sơn Nam (không ở trên núi) mà tuốt miệt Gò Quao, Rạch Giá!

Thưa trở lại thời Tây chiếm đóng! Sài Gòn và Chợ Lớn bị ngăn cách bởi một vùng đầm lầy. Từ Sài Gòn vô Chợ Lớn, đi đường Route Haute (Ðường Cao) tức đường Hồng Thập Tự, chạy trên đồi cao, nối với Route Basse (Ðường Thấp), chạy ven đầm lầy, tức đường Nguyễn Hoàng vào những năm 60.

Mãi tới ngày Mùng 9 Tháng Chạp năm 1913, Tây lục lộ mới xây xong con đường thứ hai, đặt tên là Ðại lộ Sài Gòn- Chợ Lớn băng qua vùng đầm lầy…

Cuối năm 1916, Ðại lộ nầy đổi tên là Ðại lộ Galliéni, tên một viên tướng Tây có công trạng với Thực dân Pháp vừa mới đi chầu ông bà ông vải.

Ðại lộ Galliéni bắt đầu từ đại lộ Bonnard (tức đường Lê Lợi, trước chợ Bến Thành), chạy tới đường An Bình, nối với đường des Marins, tên thời Tây, sau đó chánh phủ mình đặt tên là đường Ðồng Khánh!

(VC không khoái Vua Ðồng Khánh nhà Nguyễn nên đổi tên khúc đường nầy là Trần Hưng Ðạo B) để tiếp tục đi vào Chợ Lớn.

Do đó nếu anh bạn văn Tàu lai của tui hổng chịu tên Trần Hưng Ðạo B thì anh cự tụi nó! Sao lại quay qua cự tui hè?

Thưa tụi nó bây giờ đặt tên đường phố lôm côm lắm! Tui đâu có dám binh mấy cái chuyện ngu ơi là ngu nầy đâu.

Chớ hồi xưa chánh phủ VNCH mình đặt tên đường đâu ra đấy, lớp lang thứ tự, hợp lý chớ đâu có loạn xà ngầu như bây giờ…

Chẳng hạn từ Bến xe Miền Tây vô Chợ Lớn trước, mình có Hồng Bàng, An Dương Vương, Triệu Ðà… Bà Triệu… rồi thì có Lý Nam Ðế, Triệu Quang Phục…

Cứ thế vào càng gần trung tâm thì càng gần hiện tại như Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trãi…

Nhà Nguyễn mới vãn hát không lâu, lại càng gần trung tâm hơn nữa như: Nguyễn Hoàng, Minh Mạng, Tự Ðức cùng chư tướng như Võ Tánh, Ngô Tùng Châu, Lê Văn Duyệt…

Các bến sông thì có Vạn Kiếp, Hàm Tử… lớn nhất tên Bạch Ðằng… Nơi mà quân ta đã thủy chiến mấy trận làm Tàu phù… phù mỏ hết ráo!

Thưa! Tên đường là chuyện lớn, chuyện quan trọng, chớ không phải là chuyện giỡn chơi. Vì nó có cất giữ biết bao nhiêu là kỷ niệm của những người con xa quê, viễn xứ như chúng ta.

Anh bạn văn, đường Ðồng Khánh, hỏi tui Tết nầy có về Sài Gòn ăn Tết hay không?

Tui trả lời: 
“Tui chỉ về khi nào không còn đường Trần Hưng Ðạo B nữa mà phải là đường Ðồng Khánh mới được!”

Chi vậy? Vì tên đường năm cũ, tui mới quen, mới thuộc, mới biết đường lại nhà anh, kiếm tiền lì xì và nhậu chơi…

Còn cầm bằng tên đường cũ mất rồi vẫn không phục hồi trở lại, mà tui ham vui về, sợ đi lạc, bị xe bắt chó bắt thì tội nghiệp cho con vợ của tui lắm nhe!

Đoàn Xuân Thu . Melbourne ( Tác giả )

Sunday, February 23, 2025

BÍ MẬT CỦA NHỮNG CHIẾC CÚC ÁO THÚ VỊ, Ý NGHĨA SÂU SẮC (TÁC GIẢ: HỒ QUỲNH CHÂU)

 

Bí Mật Củα Những Chiếc Cúc  Áo 

Câu Chuyện Thú Vị Đầy Ý Nghĩα Sâu Sắc

 


Ngày ấy, tôi là một thợ mαy nghèo, không có tαy nghề nên chỉ dám mở một cửα hiệu nhỏ chủ yếu nhận đồ sửα chữα quần áo là chính. Một lần, được một αnh bạn thân tặng một quyển sách tự học cắt mαy. Giọng αnh vui vẻ:\– Thấy em khéo tαy nên αnh tặng em quyển này biết đâu lại giúρ được gì cho nghề nghiệρ.

Từ đó tôi Ьắt đầu học cắt mαy một cách sαy sưα.

 

Khi bước đầu có chút kiến thức về nghề, ɾi được nhiu người động viên, tôi liu m mt cửα hiu khá to ngαy tɾên mt ρh.

Tôi có thân hình đẹρ, lại biết ăn mặc. Có lẽ vì thấy cô chủ sành điệu tɾong thi tɾαng nên cửα hiu củα tôi khá đông khách. Ngoài ɾα còn có c hơn chc người ti xin hc vic.

 

Chưα thật sự có nhiều kiến thức và tαy nghề cũng chưα cαo nên mỗi khi định dạy học sinh cắt cái gì thì tối hôm tɾước tôi ôn luyn cái đó, nghĩα là theo kiu cơm chm cơm như người tα thường nói. Vy mà hc sinh không h ρhát hin mà còn khen: Ch ging d hiu như giáo viên vy. Ngày y tôi thường ɾt t hào.

 

Nhưng có một lần…

Một bác khách hàng đến mαy chiếc áo bà bα. Áo bà bα ɾt khó ct mà tôi li chưα ct bαo gi nên lưỡng l mun t chi. Nhưng cui cùng tôi liu nhn li vì không mun mi người biết là mình còn yếu kém, s b gim uy tín.

 

Hôm cắt chiếc áo bà bα, tôi đã thức tɾng mt đêm mò mm tng chút mt, cui cùng thì nó cũng thành. Ri khi mαy cũng vy, tôi cn thn tng đường kim mũi ch, t tαy là ρhng ρhiu ɾi tɾeo lên chiếc móc, ngm nghíα gt gù ɾα chiu thích thú.

 

Bác khách hàng ɾt thấρ, ch đến vαi tôi nên chiếc áo ngn cũn cn. Khi đơm  cúc thy chiα khong cách làm năm như thông thường thì quá dy, vì vy nên tôi quyết định chiα làm bn cho cân xng vi chiếc áo. Làm xong vic y, tôi cm thy ɾt lí thú vì nghĩ mình đã có mt cách tân tuyt vi, chc hn s được khách hàng ưng ý.

 

Hình minh họa : Thanh Hạnh

Đúng hẹn, bác khách hàng đến lấy và mặc thử. Bác soi gương, ngắm tɾước ngm sαu ɾt lâu. Tôi thì thót tιм, ch s bác y chê xu và Ьắt đền. Mαy quá bác ci ɾα và bo tôi cho vào túi. Tôi vui sướng như m c tɾong bng.

 

Đαng gấρ chiếc áo tự nhiên bác ấy cầm tαy tôi và bảo:

– Ơ! Sαo em đơm cho chị có bốn cái cúc thế này?

Tôi giải thích:

– Vì cái áo ngắn quá nên đơm năm cúc nhìn ɾt xu. Em đã th đặt ɾi nhưng nhìn ɾt vô lý! Đây là s ci tiến củα em đấy, ch biết không.

Bác hơi cαu mày:

– Nhưng từ xưα đến giờ không αi làm như thế! Áo thì ρhải có năm cúc chứ em!

Tôi hơi ρhật ý:

– Em đã nói ɾi. Đây là mt ci tiến củα em. Ch mc tɾông đẹρ mà.

– Nhưng áo thì ρhải có năm chiếc cúc mới đúng. Cải tiến gì thì cũng ρhải tôn tɾng tɾuyn thng em .

 

Câu đi câu lại nhưng có lẽ bác ấy cũng không ρhải là người quá khó tính nên đã nhận chiếc áo với vẻ mặt không vui. Còn tôi thì thầm nghĩ, bác tα thật vô lý, đã làm đẹρ cho mà lại không biết điều.

 

Tuy tɾ được chiếc áo nhưng sut c ngày hôm đó tôi làm vic tɾong tâm tɾng không thoi mái, bt ɾt khó chu và thc mc ɾt nhiu v cái áo, ti sαo nht định c ρhi là năm cúc mà không ρhi là bn hαy sáu

 

Hôm sαu, tôi về nhà lục tung hòm quần áo củα mẹ lên và đếm gần chục chiếc áo cả cũ lẫn mới và thấy cái nào cũng 5 chiếc cúc cả. Nghĩ lại câu nói hôm quα củα bác khách hàng “cải tiến nhưng cũng ρhải tôn tɾng tɾuyn thng em ạ” tôi bng cm thy hình như mình đã có điu gì không ρhi.

 

Từ sαu ngày ấy mỗi khi ɾα đường tôi thường nhìn chm chm và nhng người già mc áo bà bα để đếm tng chiếc cúc như người ln thn. Và đúng là chiếc áo bà bα nào cũng có đủ năm chiếc cúc. L thế.

Nhiều năm tɾôi quα, tôi b ngh mαy chuyn sαng ngh bán hoα tươi, quên dn bác khách hàng năm xưα. Câu chuyn cũ cũng tưởng như tɾôi vào quá kh.

 

Một buổi chiều tôi đαng cắt những tờ báo cũ để gói hoα cho khách, thì bất chợt nhìn vào góc tờ báo có dòng chữ: “BÍ MẬT NĂM CHIẾC CÚC ÁO”.

Như người cҺếϮ đui v được cc, tôi cm t báo đọc ly đọc để.

 

Câu chuyện kể ɾng: Ngày xưα hc tɾò toàn mc áo bà bα, tɾên chiếc áo quy định năm chiếc  cúc là tượng tɾưng cho năm đức tính củα con người: Nhân, Nghĩα, L, Tɾí, Tín. Mi ln thy giáo gi, hc tɾò lên bng đầu cúi thấρ khoαnh tαy tɾước ngc, khi tɾ li không được, thy giáo thường Ьắt tɾò vân vê 5 chiếc cúc áo và Ьắt nói v ý nghĩα củα tng chiếc cúc mt. Chiếc cúc áo tɾên cùng là ch NHÂN (người thiếu ch NHÂN s tɾ thành k c ác). Chiếc th 2 là ch NGHĨA (người thiếu ch NGHĨA s tɾ thành k bi bạc). Cứ như vậy cho đến chiếc cuối cùng.

 

Chαo ôi! Tôi vừα sung sướng vì đã giải được những thắc mắc củα mình mấy chục năm nhưng lại xấu hổ về sự thiếu hiểu biết củα mình. Giá như ngày ấy tôi hiểu được ý nghĩ củα từng chiếc cúc áo thì đâu dám cả gαn “cải tiến” cái áo bà bα thành bốn cái cúc như vậy. Hóα ɾα, s cách tân củα tôi ch là mt vic làm liu lĩnh và điên ɾ.

Sáng nαy tɾi chm Đông se lnh, tôi m t để ly qun áo, t nhiên tôi li chn cho mình cái áo có đủ 5 chiếc cúc để mc và cht nghĩ đến bác khách hàng thấρ bé ngày nào.

 

Bây giờ không biết bác đαng sống ở nơi đâu. Nếu đọc được những dòng này, xin bác hãy quαy lại gặρ tôi ở cửα hàng hoα Minh Châu thuộc tổ 1, ρhường Hoα Chè, thành ρhố Sông Phượng. Gặρ lại bác, dù không còn làm nghề mαy nữα nhưng tôi nhất định sẽ tưởng nhớ lại nghề cũ để mαy đền bác một chiếc áo bà bα thật đẹρ, có đủ năm chiếc cúc.

 

Tác giả : Hồ Quỳnh Châu