Showing posts with label - Tâm tình. Show all posts
Showing posts with label - Tâm tình. Show all posts

Thursday, February 20, 2025

CUỘC ĐỜI, SỰ NGHIỆP CỦA TRUNG CHỈNH (MC- TRẦN QUỐC BẢO)

 

Mời xem bài viết về cuộc đời, sự nghiệp của Trung Chỉnh.

Tác giả: Mc Trần Quốc Bảo



CHÚC MỪNG SINH NHẬT 82 TUỔI CỦA BÁC SĨ, CA NHẠC SĨ TRUNG CHỈNH (JAN/4/2025)

(Bài: Trần Quốc Bảo)

Ca sĩ Trung Chỉnh tên thật là Huỳnh Văn Chỉnh, sinh ngày 4 tháng Giêng năm 1943 tại Mỹ Tho. Anh là con út trong gia đình có ba anh em, anh lớn tên Vàng (mất năm 1989), anh kế tên Mai chơi cổ nhạc (mất năm 1979). Ba mất sớm năm anh vừa lên bảy, mẹ cũng đã qua đời năm 1980.

Từ những năm đệ lục đệ ngũ (1956-59), cậu học sinh Huỳnh Văn Chỉnh đã làm quen với cây guitar phím lõm và đờn cổ nhạc. Tới năm 1960 qua học trường công lập Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho, anh chuyển sang tân nhạc nhờ thầy Đoàn Thể Hồng dìu dắt, dạy hòa âm. Thầy Hồng tốt nghiệp Quốc Gia Âm Nhạc, là con của thầy Hai, người em của thầy Hồng lúc ấy học chung với Trung Chỉnh.

Năm 1963, đậu xong Tú Tài, sinh viên Huỳnh Văn Chỉnh lên Sài Gòn vào học dự bị y khoa. Sang năm sau 1964 thì bắt đầu học trường Y năm thứ nhất và từ đó, anh khởi sự sinh hoạt văn nghệ nhiều hơn.

Lần đầu tiên cậu sinh viên y khoa đam mê văn nghệ gặp nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng và Tấn An vào năm 1965, được Tấn An đặt nghệ danh là Trung Chỉnh, và thu âm cho hãng dĩa Việt Nam hai bài song ca 7000 Đêm Góp Lại của Trầm Tử Thiêng với Phương Dung và Rồi 20 Năm Sau hát với Hà Thanh. Cuối năm 1966, Trung Chỉnh qua hãng dĩa Sóng Nhạc thu băng bài Anh Tiền Tuyến Em Hậu Phương (Minh Kỳ) với Hoàng Oanh.

Cũng trong năm 1966, truyền hình Việt Nam ra đời, và ngay từ những ngày đầu, Trung Chỉnh đã có mặt trong các chương trình hợp ca cộng đồng với Duy Khánh, Chế Linh, Thanh Thúy, Thanh Tuyền, Hà Thanh, Hoàng Oanh, Quỳnh Giao… Đài truyền hình khi ấy phát hình trắng đen, quay hình trước trong ngày rồi chiều tối mới phát sóng. Sang năm 1967, Trung Chỉnh được mời hát đơn ca cho đài nhiều hơn. Trong năm này, Trung Chỉnh thu với Thanh Tuyền bản Nhịp Cầu Tri Âm của Hoài Linh.

Trong khoảng năm 1967-68, Trung Chỉnh sinh hoạt trong ban Hoa Tình Thương dưới quyền Tướng Cao Văn Viên. Cũng vì quá đam mê văn nghệ, cho dù chưa bao giờ thi rớt, anh suýt bị đuổi khỏi trường Quân Y vì cứ lén nhà trường đi hát. May là cầu cứu được Tướng Viên xin nhà trường cho trở lại học tiếp. Thế là năm 1969 trường Quân Y ra lệnh cấm không cho anh đi hát nữa nếu muốn tiếp tục học tại trường.

Năm 1969 cũng đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời của anh khi chàng bác sĩ điển trai, trẻ trung, lịch lãm đang thực tập ở bệnh viện Bình Dân lập gia đình với nàng Kim Phượng xinh đẹp trường Gia Long vào ngày 18 tháng 2. Chàng tình cờ quen nàng năm trước đó, khi chàng từ bệnh viện ra, xe bể bánh phải chờ vá, còn chàng cùng người bạn vào quán sinh tố gần bệnh viện ngồi đợi. Nàng là em gái cô chủ quán, đang ra phụ cho chị. Hai người quen nhau và chưa đầy một năm sau làm đám cưới. Năm 1970 sanh cháu gái đầu lòng Huỳnh Khánh Dung, năm 1973 thêm cháu trai Huỳnh Tấn Khôi, 1976 cháu gái Huỳnh Thùy Dung, và 1979 út nam Huỳnh Khôi Việt.

Bác sĩ Trung Chỉnh tốt nghiệp Quân Y khóa 18 vào lúc chiến cuộc tại Việt Nam đang ở những giai đoạn khốc liệt cuối năm 1971. Gặp ngay lúc “Mùa Hè Đỏ Lửa” 1972, đơn vị anh được điều ra Quảng Trị và liên tục chiến đấu chống Cộng Sản cho đến năm 1975. BS Chỉnh được thăng chức đại úy nhưng chưa kịp lãnh thẻ căn cước thì mất nước.

* * *

Sau biến cố tháng 4 năm 1975, BS Chỉnh đi tù cùng các quân y sĩ Quân Lực VNCH tới giữa năm 1976 thì được thả. Anh về làm ở bệnh viện Phước Kiến, Chợ Lớn khoảng 3 năm. Ngày 31 tháng 5 năm 1979, anh cùng vợ và 4 con, lúc ấy con út mới 3 tháng, vượt biển ra đi.

Trong một cuộc phỏng vấn, anh kể lại hành trình vượt biên: “Chúng tôi về Mỹ Tho để đi, tại vì họ tổ chức ở đó. Từ Mỹ Tho, vào nửa đêm chúng tôi đi ra biển. Con đường đi nó thiên nan vạn nan, chúng tôi đi một lần mà thành hai. Chúng tôi không được may mắn vì thứ nhất là cái tàu của chúng tôi, họ định đi chỉ 200 người thôi. Thế nhưng người chủ tàu tham lam, họ lấy tới 338 người tức là chở thêm một trăm mấy chục người nữa. Tất nhiên người lớn thì trả tám cây vàng, con nít bốn cây. Họ chở đông người thành ra cái tàu không vững, ra khơi có khi nó muốn chìm. Thế nhưng cũng may mắn là trời tháng 5, thực tình mà nói, cuối tháng 5 qua tháng 6 thì biển êm lắm. Biển êm lắm nhưng người tài công là trung úy hải quân nhưng anh không có kinh nghiệm về hải hành… Chúng tôi cứ đi lạc mãi cho đến nỗi bị cướp Thái Lan ăn cướp 2 lần. Cho tới ngày thứ 8 chúng tôi đi vô tới địa phận của Mã Lai. Lúc bấy giờ chúng tôi vô cái tỉnh đó gọi là Kotabaru, tức là nó nằm ở miền nam Thái Lan, miền bắc của Mã Lai, cách biên giới Thái Lan 10 cây số. Thực ra, không dễ dàng vô đâu. Lính nó canh bờ biển mà. Họ biết người Việt Nam lúc bấy giờ đổ vào rất nhiều. Mà lúc đó đổ vào nhiều thật. Khi vô tới nơi đó thì mấy người mà gọi là trưởng ban tổ chức của tàu bị lính Mã Lai nó đánh, nó đánh dữ lắm. Sau đó thì chúng tôi phải đục tàu vì (như vậy) nó không có lý do nó đuổi mình trở ra tàu được”.

Tàu cặp được vào Mã Lai, mọi người được đưa lên bờ cho chích ngừa, hồi sức tạm thời rồi lại dồn lên các chiếc tàu, đẩy trở ra khơi, mà theo lời giới hữu trách ở đó nói gạt rằng sẽ đưa qua trại tị nạn Pulau Bidong. Nhưng thực ra, họ kéo các chiếc tàu khốn khổ, mỗi tàu chứa hàng trăm người tị nạn ra khơi rồi cắt dây bỏ mặc cho trôi tiếp.

BS Chỉnh kể lại, chuyến đi đó đúng là định mệnh vì số người trên tàu đi cùng với gia đình anh từ Việt Nam bị chia làm hai. Hai chiếc tàu cùng bị tàu Mã Lai kéo ra khơi, bị bỏ rơi, nhưng một chiếc không may gặp tàu Liên Sô bị kéo về Việt Nam. Còn chiếc chở gia đình anh thì suốt nửa tháng lây lất trên biển khơi, thêm một số người nữa thiệt mạng. Một kỷ niệm mà BS Chỉnh nhớ mãi là cơ hội đỡ đẻ cho một sản phụ ngay trên tàu, không một dụng cụ y khoa. Anh dùng chỉ may và kéo sát trùng bằng cồn, đỡ được một cậu bé kháu khỉnh ra đời.

Đến tháng 7 năm 1979, tàu tấp vào đảo Pulau Luot của Nam Dương. Đây là một đảo nhỏ, thiếu thốn tiện nghi, thực phẩm, thuốc men, lại thêm chục người bỏ xác nơi này. Cả gia đình BS Chỉnh bị sốt rét. Giới chức trên đảo cầu cứu Liên Hiệp Quốc. Cao Ủy Tị Nạn LHQ cho tàu đến chở người tị nạn qua trại ở Galang.

Từ trại tị nạn, gia đình BS Chỉnh được một người bà con xa bảo lãnh đi Denver, Colorado. Cả nhà đến Mỹ ngày 30 tháng 11 năm 1979. Ba năm đầu cơ cực trên xứ người, nhưng được hít thở không khí tự do, anh Chỉnh đi học Anh văn ở đại học cộng đồng và học luyện thi để trở lại ngành y, trong khi chị Kim Phượng đi làm công nhân một hãng sản xuất ribbon cho máy đánh chữ, lương khi đó 2.75 Mỹ kim/giờ. Tháng 8 năm 1981, chị thi đậu vô ngành bưu điện.

Anh Chỉnh học tiếp nội trú ở Louisiana từ năm 1983 đến 86, rồi về Oklahoma City, tiểu bang Oklahoma, định cư cùng gia đình, làm cho một nhà thương của chính phủ. Tại đây, anh cũng mở thêm phòng mạch tư nhân. Năm 2004, anh nghỉ hưu và gia đình dọn về California. Hai năm đầu, anh làm cho tổ hợp y tế của BS Michael Đào. Tháng 10 năm 2006, BS Chỉnh mở phòng mạch riêng trên đường Bolsa, ngay trung tâm Little Saigon, vừa rồi kỷ niệm 10 năm thành lập.

* * *

Sau khi dọn về California nắng ấm, nơi có Little Saigon, thủ đô tinh thần của cộng đồng người Việt tị nạn, BS Trung Chỉnh trở lại sân khấu âm nhạc. Đầu tiên, năm 2004, anh xuất hiện trong Thúy Nga Paris By Night số 73 cùng với Hoàng Oanh trong liên khúc Chuyện Chúng Mình (Trúc Phương), Ngày Sau Sẽ Ra Sao (Vân Tùng). Anh thu hình thêm 2 cuốn nữa cho Trung Tâm Thúy Nga số 76 và 85, cũng song ca với Hoàng Oanh.

Năm 2006, BS Trung Chỉnh hát trong Asia số 50 với Hoàng Oanh bài Chuyến Đi Về Sáng (Trần Thiện Thanh) và liên tục thu hình những năm sau đó trong các cuốn băng nhạc số 52, 54, 58, 61, 66, 67, 73, 74, 75… những sáng tác của Trầm Tử Thiêng, Song Ngọc, Hoài Linh, Duy Khánh, Trúc Phương… hát chung với Chế Linh, Thanh Lan, Phương Dung, Ngọc Minh, Ngọc Đan Thanh, Doanh Doanh… do Trung Tâm Asia thực hiện.

Ngày 13 tháng 11 năm 2011, BS Trung Chỉnh tổ chức một chương trình kỷ niệm 45 năm ca hát và 40 năm hành nghề y khoa tại một nhà hàng ở Westminster, California.

Ngày 13 tháng 11 năm 2016, BS Trung Chỉnh thực hiện một chương trình thu hình, dàn dựng công phu trên sân khấu Saigon Performing Arts Center ở Fountain Valley. Chương trình đánh dấu 50 năm sinh hoạt văn nghệ của ca sĩ Trung Chỉnh có sự tham dự của Thanh Tuyền, Thanh Lan, Ngọc Đan Thanh, Mai Lệ Huyền, Phương Hồng Quế, Trang Thanh Lan, Quốc Anh, Tuấn Châu, Diễm Liên, Ngọc Quang Đông, Ban Tù Ca Xuân Điềm, Đoàn Văn Nghệ Lạc Hồng, Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, vũ sư Quốc Dương, MC Minh Phượng, MC Trần Quốc Bảo…

Hôm nay, ngày thứ bẩy 4 tháng 1 năm 2025, ngày mừng sinh nhật Bác sĩ, ca nhạc sĩ Trung Chỉnh bước vào Tuổi 82, kính chúc Anh một sinh nhật luôn tươi vui, bình an và hạnh phúc với những thành công trong cuộc đời.

(trích bài viết của Trần Quốc Bảo đăng trên tuần báo Thế Giới Nghệ Sĩ / Việt Tide số 92 phát hành tháng 11 năm 2016)

Monday, February 17, 2025

VALENTINES và ĐỨA CON NẶNG KÝ. (LÊ XUÂN CẢNH)

 


VALENTINES và ĐỨA CON NẶNG KÝ.  

(Revised on 02/14/2025.)

 

“Khi một đứa trẻ mới sinh ra và được y-tá quấn lại chặt-chẽ, đặt nó ở đâu thì nó nằm ở đó, không có ý-kiến, và nhất là không lăn đi đâu được, dù rất muốn, muốn gần chết. Ví-dụ muốn được lăn về nằm gần ngực mẹ, phòng khi đói no có nhau, không là ước muốn của các cháu sao?” 😊

LXC

 

Valentine là ngày 

vợ chồng chúng tôi nhớ đời dù trước khi đến Mỹ chúng tôi chả biết cái quái gì về cái ngày gọi là "Lễ Tình Yêu" này cả. 

 

Chúng tôi nhớ đời vì Valentine trùng vào ngày sinh-nhật của đứa con đầu lòng của chúng tôi sinh ra tại Mỹ. 

 

Ngày này cách đây ba mươi bảy năm là ngày tôi đưa vợ tôi vào bệnh-viện, nơi vị Bác-sĩ đã theo dõi cái thai của vợ tôi hơn nửa năm trời cũng sẽ có mặt để giúp hoàn-tất giai-đoạn chót của một chu-trình sinh-sản thật kỳ-diệu mà ông Trời đã ban cho muôn loàiTrong cái chu-trình này, ông BS giúp giai-đoạn chót chẳng có dính-líu gì hết đến cái giai-đoạn đầu cả. 

"Ai ăn ốc thì Bác-sĩ đỡ đẻ nào cũng phải là người đổ vỏ, hiểu theo một ý-nghĩa tượng-trưng nào đó !” 😊

Cái thiên-chức đặc-biệt "Vì người quên mình" này của các Bác-sĩ sản-khoa không thấy ai ghi trong các tài-liệu y-khoa. 

 

Vì là thân-nhân của người đẻ nên tôi được cho vào phòng sinh, được mặc hospital gown và được đứng cạnh giường đẻ để hổ-trợ tinh-thần cho vợ tôi, người phụ-nữ đang rất lo lắng về việc lần đầu tiên trong đời mình đưa một sinh-mạng vào thế-giới loài người.

 

Nói là hổ-trợ tinh-thần cho vợ, nhưng chính tôi thì đang rất lo-âu, hồi-hộp. 

Lo không biết mặt mũi con mình sẽ ra sao, đẹp xấu thế nào, chân tay đầu cổ tóc tai có bình-thường hay không? 

 

Hồi-hộp là không biết mình có giống nó không? 

Phải. Hồi-hộp không biết mình có giống nó không? 

Hay lại bày đặt giống đúc con của một bà nào đó đang sinh ở phòng bên cạnh thì ăn làm sao, nói làm sao với vợ mình đây. 

"Người giống người" là chuyện thường, nàng còn có thể tin được, chứ "Người giống đúc người" thì làm sao vợ tôi tha-thứ cho tôi được. 

 

Thôi, không nên nói những chuyện xui-xẻo hư-cấu đó ở đây.  

Cho phép tôi được tập-trung để kể tiếp việc đứa con đầu lòng của chúng tôi đã ra đời như thế nào. 

 

Đang cố push thật mạnh theo sự hướng-dẫn của BS, tôi chợt nghe cô y-tá nhỏ nhẹ gắt vào tai tôi một câu bằng tiếng Anh, xin được dịch ra tiếng Việt nghe cho lịch-sự hơn, "Làm ơn đừng rặn nữa cha nội." 

Tôi ngưng rặn, hơi thở trở lại bình-thường như xưa, cảm thấy thật thoải-mái. Nhưng có lẽ mặt thì vẫn còn đỏ, một phần vì rặn, chín phần vì ngượng. 

Thật ra trong đời người ai không có lúc lỗi lầm, nhất là đang trong cơn bối-rối, vợ thì nằm đó đau đớn rặn lên rặn xuống mà con mình thì chưa thấy mặt mũi đâu. 

Nhưng nói cho cùng, đây là một lỗi lầm đáng yêu. 

Còn hơn vợ đẻ mà chồng cứ đứng đực mặt bình chân như vại thì vô-tình quá. 

Rặn thay cho vợ mình đẻ là một nhầm lẫn đáng ca ngợi. 

Rặn thay cho vợ của bác hàng xóm đẻ mới là một nhầm lẫn đáng lên án. 

(Thôi đừng nói chuyện hư-cấu nữa.)  

 

Nhìn vợ tôi mồ-hôi mồ-kê nhễ-nhại mặt mủi đỏ ửng vì rặn quá mệt, tôi thương vợ tôi quá. 

Ông bà ta có câu:

"Đàn ông đi biển có đôi,

Đàn bà đi biển mồ-côi một mình."

Tôi thương vợ tôi quá. 

Ước gì Trời cho con đẻ thay cho vợ con. Cùng làm cùng chịu, sao lại bắt vợ con phải chịu một mình.

Xin Trời cho con đẻ thay cho vợ con !

Đẻ xong, con xin phép Trời cho con được giao đứa con mới sinh lại cho vợ con ngay, vì con biết mình không có sữa cho nó bú. 

Mà pha sữa bột thì con không biết cách pha!

 

(Lại chuyện hư-cấu miên man....., khổ thật!)

 

Rồi việc gì phải đến đã đến. 

Khi chính tai nghe tiếng oe-oe của đứa con thân yêu của chúng tôi vừa chào đời, và tận mắt chứng-kiến việc BS lôi con tôi ra khỏi bụng vợ tôi, tôi phải nói là mấy cái lời chúc "Mẹ tròn con vuông" mà người Việt chúng ta thường hay chúc cho các bà mẹ tương-lai nghe quá tào-lao ! Không nên có cái gì vuông trong cái tiến-trình này. 

Cứ chúc cho sướng cái miệng của mình, nghe văn-vẻ cho sướng cái tai của mình, mà không để ý gì đến cái cơ-thể của người đàn bà, đến cái chỗ mà đứa bé sẽ chui ra là thế nào?!

Vuông là chỉ có chết. Period !

 

Con tôi chỉ khóc ré lên, oe oe, oe oe, tuyệt-đối không nhìn tôi, người cha cưng của nó !

Không sao ! Cháu cũng chẳng nhìn ai, ngay cả ông BS vừa lôi đầu cháu ra. Chỉ nhắm mắt khóc um trời, cứ như nó là người sẽ phải lo thanh-toán cái bill của bệnh-viện, nếu chẳng may Medical, Medicaid bị cắt!

 

Vị Bác-sĩ đỡ đẻ dành cho tôi cái vinh-hạnh được cầm kéo cắt cái cuống rốn của con mình, trước khi ông ta giao cháu cho cô y-tá lau sạch-sẻ và quấn con tôi lại như một đòn bánh tét lớn, xong đặt cái đòn bánh tét lớn thật mủm-mỉm đáng yêu này lên một cái bàn cân nhỏ, chỉ lớn hơn cái bánh tét một chút. 

 

Cây kim trên bàn cân chỉ hai mươi pounds ?!

HAI MƯƠI POUNDS ?!

Tôi há-hốc mồm, trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn ông BS, thắc-mắc. 

Ông BS cũng há-hốc mồm, trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn tôi, nhìn từ đầu đến chân, chắc xem tôi to con cỡ nào. 

Thật sự mà nói con của Hercules mới sinh ra chắc cũng chỉ cân nặng khoảng mười hai mười ba pounds là cùng, mà tôi thì còn lâu lắm mới có thể to con như ông ta, dù tôi có ăn cái gì, có tập cái gì ! Sao ông BS lại nhìn tôi từ đầu đến chân là điều cho đến nay tôi vẫn còn thắc-mắc. 😊

 

Cô y-tá thì không há-hốc mồm như chúng tôi, không trợn tròn mắt như chúng tôi, không ngạc-nhiên như chúng tôi, và cũng không thèm nhìn ai. 

Người đang lo hì-hục gở bàn tay tôi ra khỏi cái đòn bánh tét mủm-mỉm và đáng yêu kia, gằn giọng, "Hand off, so we can check your baby's weight!" (Bỏ tay ra cha nội, cho người ta còn cân con ông !)

Tôi miễn-cưỡng bỏ tay ra.  

Lập-tức cây kim trên bàn cân tụt xuống chỉ còn tám pounds. 

Phải công-nhận cô y-tá này giỏi, có quá nhiều kinh-nghiệm đối với những người cha mới toanh như chúng tôi. 

“Trị bệnh là việc của Bác-sĩ, nhưng trị bệnh-nhân là việc của y-tá.” Điều này cũng không thấy nhắc đến trong các tài-liệu y-khoa. 

 

Trở lại bài học cho những người cha trẻ như tôi: Khi một đứa trẻ mới sinh ra và được ý-tá quấn lại chặt-chẽ, đặt nó ở đâu thì nó nằm ở đó, không có ý-kiến, và nhất là không lăn đi đâu được, dù rất muốn, muốn gần chết. Ví-dụ muốn được lăn về nằm gần ngực mẹ, phòng khi đói no có nhau, không là ước muốn của các cháu sao?

Trẻ sơ-sinh bị bó chặt đặt đâu nằm đó không lăn được, vì vậy, việc người cha dùng tay vịn vào người con để giữ cho con không bị lăn té xuống khỏi bàn cân là một việc làm không cần-thiết. 

Nhưng có người cha trẻ nào dám khoanh tay đứng nhìn, không vịn tay vào giữ con mình không? 

Có ai dám không?

Tôi thì không dám. 

Chẳng những tôi đã không dám khoanh tay đứng nhìn, tôi còn rất sốt-sắng gửi đúng mười hai pounds yêu thương vô bờ bến của cả hai vợ chồng chúng tôi vào đứa con thân yêu vừa mới chào đời của mình. 

 

"Better safe than sorry", đã được người cha cẩn-thận áp-dụng ngay vào giây phút đầu tiên khi con của mình vừa mới chào đời. 

 

Mong sao cái proverb "Better safe than sorry" này cũng sẽ là điều tâm-niệm mà những đứa con thân yêu của chúng ta sẽ biết dùng đến trong cuộc đời của chúng. 

 

HAPPY VALENTINE'S DAY !

 

Lê Xuân Cảnh