Khi trái tim đã gom đủ
thất vọng rồi, vậy đành buông tay thôi, còn gì nữa đâu…
Thực ra trong trái tim tôi vẫn còn thương người ấy, nhưng
chính họ đã làm tôi thất vọng quá nhiều. Vì vậy, tôi chọn từ bỏ.
Người ấy đến muộn, tôi dỗi một chút rồi nghĩ rằng người ấy bận.
Người ấy bỏ qua tôi, tôi dỗi một chút rồi nghĩ rằng còn bao
nhiêu mối bận tâm, công việc bộn bề.
Người ấy thất hẹn với tôi, tôi dỗi một chút rồi nghĩ rằng cuộc
sống đã quá mệt mỏi rồi, đừng làm cho nhau thêm đau đầu.
Thế nhưng, ngay cả một lời giải thích, người ấy cũng không còn
dành cho tôi nữa. Tôi cam tâm tình nguyện làm kẻ ngốc lâu như thế đấy, cuối
cùng cũng gom đủ thất vọng để buông xuôi một đoạn tình cảm.
Có ai từng hiểu cảm giác cô đơn trong chính tình yêu của mình
chưa? Điều đó còn tồi tệ hơn cả khi cô đơn lúc chỉ có một mình. Trong tình
yêu này, tôi dường như không còn là chính mình nữa. Hy sinh quá nhiều cho người
mình thương, nhưng rồi chợt nhận ra, sự hy sinh ấy cũng chẳng đáng để người ấy
cảm động.
Tôi bước 1 bước, người ấy lùi 99 bước, càng cố gắng, càng cách
xa nhau. Hóa ra, cho đến khi nỗi thất vọng được gom lại càng ngày càng lớn,
thì chúng ta cũng có đủ dũng khí để buông tay. Tôi thua rồi, thua thời gian,
thua áp lực, thua người ấy. Thua vì ngay cả một cơ hội, một ý nghĩ để tiếp tục
cũng không còn.
Chúng ta dại khờ nhiều quá. Những tưởng thanh xuân dồn hết
tình yêu cho một người thì ắt hẳn được người ta trân trọng, nhưng vốn dĩ
không đúng người nên chi bằng kết thúc sớm. Tôi chợt nhận ra chúng ta có thể
ngốc nghếch nhưng đừng tốn cả tuổi xuân để ngược đãi chính mình. Không biết rằng
đã bao lần tôi vì người ta mà khiến mình khổ sở, không biết bao lần tôi muốn
người ấy vui mà tự làm đau mình. Tôi nghĩ rằng yêu thì phải vui tươi, thế
nhưng nhiều lúc không cảm nhận được rằng mình đang yêu, đến một hơi ấm cũng
không có.
Trên đời này rốt cuộc cũng chẳng có gì là mãi mãi, tình yêu
cũng chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường. Đến một ngã ba, ngã tư nào đó thì
chúng ta rẽ một hướng, còn người kia rẽ hướng khác. Mỗi lần như thế chắc hẳn
không tránh khỏi sự trống trải, hụt hẫng, nhưng rồi chắc chắn tôi sẽ bước
nhanh hơn. Người đó từng là duyên phận nhưng là duyên phận của một đoạn đường
ngắn ngủi.
Sau những đổ vỡ, chỉ mong trái tim được chữa lành, tôi cũng mệt
rồi, không muốn yêu nữa. Chí ít là bây giờ không muốn. Tôi cần thời gian để
nhìn lại mình, nhìn lại cuộc tình bị người ấy bào mòn hết sạch, để rồi cất thật
kỹ vào sâu trái tim, không để người ta làm mình đau thêm một lần nữa.
Những người từng tổn thương như tôi và bạn, xứng đáng được hạnh
phúc ngay cả khi hạnh phúc ấy rất khó để có được. Còn đối với người làm chúng
ta thất vọng quá nhiều, thì từ bỏ đi, bởi càng nắm càng đau, càng cố càng
không thể nhìn thấy tương lai. Duyên phận thực sự chính là gặp người nhất
định yêu ta, ngay cả khi chúng ta đang trong giông bão…
|
Sunday, October 21, 2018
KHI TRÁI TIM ĐÃ GOM ĐỦ THẤT VỌNG...ĐÀNH BUÔNG TAY THÔI (LAN ANH)
Labels:
-Tâm tình
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment